Vô tình ta lại mất nhau

Hết thật rồi sao a??? sự thật đấy, phũ phàng quá. E thực sự k hiểu và cũng k tin. E đã khóc nhiều hơn mưa, nhưng khi ngồi viết những dòng này e lại chẳng thể khóc. Nước mắt còn đâu hở a??? Thực sự bên cạnh anh e cảm thầy rất bình yên và hạnh phúc. Nhưng cuộc sống thì đâu chỉ có màu hồng phải k anh?


E đã biết quá nhiều anh ạ. Nhưng trong e không có quyền được nói. E im lặng, chịu đựng, kìm nén. Để những nỗi đau dày xéo bản thân. Cứ giả vờ đi để anh vui, để a thực sự được bình yên theo đúng cách mà người ta nghĩ. Không phải bí mật nào cũng cần phải biết vì đôi khi sự thật quá chua chát, nhưng ta đã biết hết rồi thì phải làm thế nào. E dằn vặt, đau đớn, khổ tâm…nhưng….e im lặng
Để rồi 1 ngày a nói: “ A đã quá mệt mỏi, chia tay thôi”. Mắt e nhòa đi, k lí do, chỉ thế thôi, vậy là kết thúc đó. Lúc này nhìn mày thật sự rất đáng thương . Bản thân k muốn làm mình đau lại càng k muốn làm người mình yêu đau nên lại đành lặng im dẫu người ta đã-không-còn-yêu-mày –nữa…………
Khái niệm hạnh phúc trong e mất dần. E đã để tuột mất a rồi. E k cố giữ hay a k muốn giữ. Nhưng dù thế nào đi nữa a sẽ mãi là kỉ niệm đẹp của e dù trong tiềm thức hay ở thực tại. E sẽ đợi a, chờ 1 ngày a đến nắm lấy tay e và nói: “A cần e”. E đã tha thứ cho a rồi nhưng sẽ không nói cho a biết để coi đó như 1 hình phạt………………Hạnh phúc a nhé……..E.Y.A!!!!!!!!!!!!!!!
Share on Google Plus

About Unknown

Hãy để lại Comment nhé ^^!
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Post a Comment