Hệ Khí - Đôi khi ghét vì mình là gió

-----------
ôi khi ghét vì mình là gió
gió mau thay đổi gió đi khắp nơi gió không dừng lại nơi nào quá lâu.
Là một thứ hữu hình không thể nắm bắt và thèm được trói buộc nhưng ai có thể ?
Nhưng gió cũng cô đơn nhưng ai biết nỗi buồn của gió vì gió vốn vô hình và mọi cảm xúc của gió cũng như thế không ai biết cả !~
 Gió thèm được yêu thương thèm được quan tâm nhưng ai lại có thể quan tâm 1 cơn gió chứ : )
Đôi khi gió cảm giác muốn òa lên khóc vì gió mệt mỏi vì gió buồn và gió cô đơn ....
Nó ước mình không vô hình để có 1 hp đích thực...nó mong có ng trói buộc nó làm cho nó dừng chân lại.....
Và nó không phải là gió để sống một cuộc sống bất định hôm nay không biết đến ngày mai bất định không nơi chốn không bình yên.
Mùa hè nóng nực gió thổi cho người khác mát nhưng ai có thể thổi đi những bóng tối đang bao lấy tâm hồn gió : )
Vô tình hay hữu ý mà gió ngốc nghếch khi chỉ biết sống cho người khác mà không quan tâm mình ntn.
Nó chỉ giỏi lo chuyện thiên hạ nhưng chuyện của mình thì lúng túng không tìm ra được cách giải quyết.
 Cơn gió làm chỗ dựa cho người khác nhưng ai làm chỗ dựa cho gió ? Nhìn đi nhìn lại không ai và gió lủi thủi đi tiếp....
Cuộc sống của một cơn gió có mặt tốt là gió muốn đi đâu nó sẽ tới đó nhưng gió cũng thật là...lạnh lẽo độc mã độc hành......
Gió hỏi ông trời: "Ông trời ơi, sao ông bất công đến thế? Tại sao ai cũng có đôi có cặp, ai cũng có một chốn bình yêu cho riêng mình, còn tôi thì không? Tại sao lại như vậy?"
- Chẳng phải ngươi thích tự do hay sao? Ngươi muốn đi lang thang khắp nơi. Ngươi muốn được nhiều người biết đến. Ngươi muốn mọi người vừa yêu mến, vừa nể sợ ngươi. Chẳng phải ngươi đang có tất cả những điều đó hay sao ? - Ông trời trả lời.
- Vậy chẳng nhẽ không có một ai muốn làm tất cả những điều đó cùng tôi ư? Tôi muốn có ai đó đi cùng tôi tới mọi vùng đất, ở bên tôi những lúc tôi vui vẻ, cũng như những lúc giận dữ, hay khó khăn. Tôi phải làm gì để tìm được một người như thế?
- Người đó có thể không có màu sắc, nhưng không hề vô hình, có thể dịu dàng nhưng không yên lặng, có thể quá nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cảm thấy được.
Nếu ngươi biết để ý, biết cảm thông, biết chia xẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có, ngươi sẽ nhìn thấy người mà mình cần tìm.
Ừhm , đôi lúc cũng muốn nắm chặt tay một ai đó để cùng bước đi …
nhưng …
đã mấy lần thử để rồi cuối cùng nhận ra …
ko được …
Sợ cái cảm giác làm đau một ai đó , cũng sợ cái cảm giác mình kéo ai đó xuống sâu hơn , sợ người ta lọt thỏm trong cái thế giới của Gió với những nỗi đau của riêng mình …
Chưa ai bước qua được cùng mình . Khi mới bắt đầu đã nhận ra sự trốn chạy của họ … khi mới bắt đầu đã nhận ra những cảm xúc đau.
Và bất giác , bàn tay mình khẽ buông …đôi mắt lại nhòe đi …
Thèm được nắm chặt bàn tay ai đó , thèm được giữ mãi hơi ấm của một người … nhưng lại ko nỡ … ko thể nhắm mắt khi thấy họ đau …


Tự lúc nào đẩy họ ra xa như thế ?! Tự lúc nào ko còn tìm kiếm, ko còn hi vọng ?
Gió thật sự rất muốn có một ai đó có thể ôm mình vào lòng mà thì thầm … "khóc đi…" .
Thật sự rất mong một bàn tay đủ ấm để giữ chặt đôi bàn tay giá lạnh.
Thật sự rất cần một bờ vai , một yêu thương , một người có thể hiểu , có thể chấp nhận và có thể yêu tất cả những gì vốn thuộc về Gió.
..............
Ai cũng nói Gió vô tâm, lạnh lùng, kêu ngạo và thổi bay tất cả những gì Gió đi qua. Nhưng đâu ai biết được trong lòng của Gió là một trái tim nóng bỏng và dễ vỡ.

Share on Google Plus

About Unknown

Hãy để lại Comment nhé ^^!
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Post a Comment